Tâm linh - Nếp sống

“Đức Chúa Giê-xu bèn phán cùng môn đồ rằng: Nếu ai muốn theo ta, thì phải liều mình, vác thập tự giá mình mà theo ta” (Ma-thi-ơ 16:24)

   Tội lỗi khiến chúng ta tự xem mình là trọng, làm lòng ta xa cách Đức Chúa Trời. Tính chất của sự cứu rỗi là xây lưng với chính mình và xây mặt với Đức Chứa Trời. Cơ Đốc nhân phải dành cả đời để nói không với cái tôi của mình. Sự cám dỗ lớn nhất của chúng ta là sự khẳng định mình trong khi chúng ta bước theo Chúa Giê-xu. Gia-cơ và Giăng đã phạm điều này khi họ quyết tâm theo Chúa Giê-xu nhưng để xin Ngài ban cho họ hai địa vị quan trọng nhất trong Nước Ngài (Mác 10:25, 37). Gia-cơ và Giăng muốn chức sứ đồ không cản trở những ước muốn và những tham vọng của họ. Giống như họ, chúng ta nói: “Lạy Chúa con muốn làm đẹp lòng Ngài, nhưng con muốn ở nơi con đang ở”.

   Người tự coi mình là trung tâm luôn cố giữ cho đời sống họ điềm tĩnh, không ngờ vực, an toàn và chắc chắn. Cám dỗ của chúng ta là dành tất cả thời gian và công sức mình để đạt được những mục tiêu đó của thế gian này. Rồi khi chúng ta thành công trong con mắt của thế gian, chúng ta cố gắng đem Đức Chúa Trời vào thế giới của chúng ta.

   Chúng ta có thể nói: “Bây giờ tôi đã thành công trong công việc làm (hoặc thể thao, hoặc chính trị, hoặc với gia đình, hoặc trong chức vụ Cơ Đốc). Tôi muốn dâng lên Đức Chúa Trời sự vinh quang này!” Đức Chúa Trời không thích nhận sự vinh quang gián tiếp từ việc làm của chúng ta. Đức Chúa Trời nhận sự vinh quang từ việc làm của Ngài qua đời sống chúng ta.

   Thế gian sẽ lôi cuốn chúng ta chấp nhận những mục tiêu của nó và đầu tư vào những điều của thế gian. Hãy kiềm chế sự cám dỗ khiến bạn đuổi theo những mục đích của riêng mình và rồi cầu xin Đức Chúa Trời chúc phước cho chúng. Hãy từ chối mình và dự phần trong công việc của Đức Chúa Trời khi Ngài mặc khải nó cho bạn.

Lời Chúa mỗi ngày!

Đăng ký nhận bài