Không phải cơn bão nào cũng đáng kinh khiếp cả (Thi 18:7-15)
Thi 18:7-15 đã mô tả lại một trong số những bức hoạ vĩ đại nhất về cơn bão được ghi nhận trong Thánh Kinh. Đó là một bức tranh minh hoạ cách thức Đức Chúa Trời hành động khi Ngài đến cứu giúp con cái Ngài. Đa-vít thốt lên rằng Đức Chúa Trời là Đấng Tạo Hoá, Đấng giải cứu của ông. Ngài đã sử dụng mọi sự trong thiên nhiên để đến cứu giúp ông.
Bấy giờ, đất động và rung chuyển khói bốc lên. Lửa phụt ra. Than lửa đỏ phừng lên. Bầu trời nặng oằn xuống. Gió bắt đầu nổi lên vì Đức Chúa Trời xuất hiện trên những cánh gió. Chúng ta nhìn thấy bóng tối, các vũng nước đen, mây vần vũ mịt mù, mưa đá phát ra và than hực lửa. Sấm sét, ánh chớp nháng lên Hơi thở của Đức Chúa Trời thổi ngang qua các cánh đồng.
Khi con cái Đức Chúa Trời đi trong đường lối Ngài, thì muôn vật trong thiên nhiên sẽ vận hành vì cớ người ấy. Còn khi con cái Đức Chúa Trời đi ra ngoài đường lối Chúa, thì muôn vật trong thiên nhiên sẽ nổi lên chống nghịch lại kẻ ấy. Bạn còn nhớ ông Giô-na không? Vì không vâng lời Đưc Chúa Trời, ông phải trốn chạy khỏi Ngài. Rồi điều gì đã xảy ra? Một cơn bão xuất hiện. Sóng gió nổi lên gầm thét kinh hồn. Một con thuyền bé nhỏ trồi lên hụp xuống trên đại dương trông tựa hồ như cái nút chai làm bằng thân cây điên điển. Ngay cả các thuỷ thủ đều lo sợ. Giô-na bất tuân với Đức Chúa Trời nên muôn vật trong thiên nhiên đã vận hành chống nghịch lại ông.
Ngược lại, Đa-vít vâng lời Đức Chúa Trời nên mọi vật trong tự nhiên đã vận hành nhằm phục vụ người.
Đức Chúa Trời có thể dùng đời sống đầy bão táp phong ba để hoàn thành ý muốn Ngài. Gió đang thổi phải không? Chúa đang đến trên những cánh gió. Mây đang vần vũ dày đặc phải không?
Chúa sẽ mang những cơn mưa phước hạnh ra từ đám mây ấy. Đừng sợ hãi bão tố. Các cơn giông bão có thể đến từ Đức Chúa Trời và trở thành những phương tiện chuyển tải nguồn phước hạnh đến cho chúng ta