“Ta là cái cửa: Nếu ai bởi ta mà vào thì sẽ được cứu rỗi; họ sẽ vào ra và gặp đồng cỏ” (Giăng 10:9)
Là Cơ Đốc nhân, chúng ta nói “những cái cửa” mà Đức Chúa Trời mở ra cho chúng ta là phương tiện để Ngài mặc khải ý muốn của Ngài. Điều chúng ta cầu xin Đức Chúa Trời làm là sắp đặt hoàn cảnh của chúng ta sao cho hợp với những gì chúng ta nghĩ là tốt nhất. Vấn đề là chúng ta hiểu sai cái cửa là gì. Chúa Giê-xu nói Ngài là cái cửa. Hoàn cảnh của chúng ta không thích hợp, vì không ai có thể đóng cái cửa mà Đức Chúa Trời mở (Khải huyền 3:8). Nếu bạn thay thế mối quan hệ của bạn với Cứu Chúa bằng công việc làm, thì hoàn cảnh có thể phá vỡ công việc của bạn. Khi công việc bị ngăn trở, bạn có thể tưởng rằng cái cửa đã bị đóng chặt. Nhưng nếu Chúa Cứu Thế là cái cửa của cuộc đời bạn, Ngài sẽ dẫn dắt bạn vào chính kinh nghiệm của Ngài theo ý muốn của Ngài, và con người sẽ không làm được gì để ngăn trở Ngài.
Khi Phao-lô và Si-la bị bắt vào tù ở Phi-líp, có vẻ như cánh cửa của chức vụ họ ở Hy Lạp đã bị đóng chặt (Công vụ 16:22-24). Tuy nhiên, thực tế của hoàn cảnh đó là Đức Chúa Trời của họ đã mở cánh cửa chức vụ đến với nhóm ở trong tù mà trước đây họ không thể đến được. Người cai ngục và gia đình của ông ta sẽ là một nhân tố quan trọng của Hội Thánh mới ở Phi-líp. Theo cách nhìn của con người thì cánh cửa đóng lại, nhưng theo viễn cảnh của Đức Chúa Trời, Phao-lô và Si-la tiếp tục chức vụ của mình ở chính nơi mà Đức Chúa Trời muốn họ đến.
Khi con người chống đối chúng ta, chúng ta dễ bị chán nản và lo lắng về những gì người khác đang làm đối với mình. Chúng ta còn cố sức để tự mình giải quyết mọi việc để làm thành điều chúng ta nghĩ là Đức Chúa Trời đẹp lòng. Điều này cho thấy rằng chúng ta không thật sự tin Chúa Giê-xu là cái cửa cho đời sống chúng ta. Nếu chúng ta tin, chúng ta sẽ chắc chắn được rằng nhờ Chúa Cứu Thế mà chúng ta biết mọi sự Ngài muốn chúng ta làm trong và qua chúng ta.