Đức Chúa Trời không bao giờ lơ đãng hoặc bỏ quên một trong các con cái Ngài. Đức Chúa Trời nói rằng người mẹ có thể quên con mình đương bú, nhưng Ngài không bao giờ quên con cái Ngài.
Có sự khác nhau giữa sự buồn rầu theo ý Đức Chúa Trời và sự buồn rầu theo thế gian, dù cả 2 đều được cảm xúc sâu sắc. Bạn có thể thấy thật sự buồn rầu vì điều gì đó bạn đã làm. Tâm trí bạn có thể bị ám ảnh bởi sự thất bại của mình và sự phạm tội nghịch cùng Đức Chúa Trời và những người khác. Giu-đa đã cảm nhận được sự buồn rầu này.
Sự trông cậy trong đời sống Cơ Đốc nhân không phải là sự mơ tưởng. Đây là một hy vọng chắc chắn. Những người không tin Chúa có thể mơ tưởng những điều rất khác và mong họ có thể biết một ai đó có khả năng làm thay đổi hoàn cảnh của họ.
Sự cay đắng bám rễ chặt trong linh hồn và khó có thể loại bỏ nó. Sự cay đắng xuất hiện với nhiều lý do. Nó có thể bắt nguồn từ những sự tổn thương sâu sắc mà bạn đã chịu khi còn nhỏ những sự tổn thương mà bạn không thể quên.
Đức Chúa Trời hứa với mọi tín đồ rằng nếu chúng ta sống công bình và cầu nguyện sốt sắng thì sự cầu nguyện của chúng ta sẽ có kết quả. Chúng ta phản ứng thế nào trước một lời hứa như vậy?
Nếu đời sống của chúng ta đầy dẫy sự giả hình, chúng ta có thể đem người khác ra xa khỏi Đức Chúa Trời, hơn là giúp họ đến với Ngài. Nếu đời sống chúng ta đầy dẫy sự hoài nghi và nóng giận, chúng ta sẽ cản bước những người khác đến với Chúa Cứu Thế.
Các vận động viên điền kinh sẵn sàng thúc ép mình chăm chỉ hơn, tập chạy lâu hơn và xa hơn mọi người khác. Họ nỗ lực đặt thể xác và tâm trí mình hoàn toàn dưới sự kiểm soát để họ vượt lên trên hết và nhận giải thưởng.
Đức Chúa Trời đặt nặng vấn đề chúng ta sẽ trở nên thế nào qua sự đáp ứng của mình với Ngài. Nếu chúng ta đã đi xa cách Đức Chúa Trời, Ngài sẽ gọi chúng ta trở về với Ngài.