Đa-vít là người bình thường với một tấm lòng phi thường. Ông vật lộn với cảm xúc mình cũng như bất cứ ai khác. Ông đứng bên bờ vực sầu đau quá nhiều lần và biết rõ thế nào là chiến trận với cảm giác kiệt quệ. Đa-vít đã ra lệnh cho hồn mình - nơi suy nghĩ, cảm xúc và tính cách xuất phát - phải ngợi khen Đức Chúa Trời.
Trong đám cưới của chúng tôi, cô dâu của tôi và tôi đã lắng nghe mục sư đọc 1 Cô-rinh-tô 13: 7: “Tình yêu thương hay dung thứ mọi sự, tin mọi sự, trông cậy mọi sự, nín chịu mọi sự.
Điều đầu tiên bạn biết về người khác khi bạn được giới thiệu về người đó là gì? Tên của họ! Tại sao? Bởi vì tên sẽ giúp chúng ta ghi nhớ một người, định dạng về họ, để biết ai là người chúng ta đang giao tiếp hoặc đề cập tới.
“Đừng sợ, vì Ta ở với ngươi; chớ kinh khiếp, vì ta là Đức Chúa Trời ngươi! Ta sẽ bổ sức cho ngươi; phải, Ta sẽ giúp đỡ ngươi, lấy tay hữu công bình mà nâng đỡ ngươi.” – Ê-sai 41:10